Đứng giữa hai lựa chọn: học tiếng Trung để mở rộng cơ hội hay học đàn Piano để nuôi dưỡng tinh thần. Quyết định nào mới là đúng cho hiện tại?
Có những lúc trong cuộc sống, chúng ta đứng trước những ngã rẽ mà cả hai lựa chọn đều thú vị và đều mang lại lợi ích riêng. Thời điểm hiện tại, mình cũng đang ở trong tình huống như vậy. Một bên là tiếng Trung, một ngôn ngữ mở ra nhiều cơ hội nghề nghiệp, giúp mình phát triển sự nghiệp trong tương lai, và cũng là cách để mình có thể giao tiếp dễ dàng khi đi du lịch hay giải trí, tăng khả năng giao tiếp với một đứa hướng nội như mình. Một bên là Piano, một nhạc cụ mà chỉ cần chạm vào phím đàn, mình đã cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng, bình yên hơn rất nhiều, mà còn giúp mình giảm stress sau những ngày căng thẳng, kể cả stress tinh thần hay stress cơ bắp khi tập gym.
Mình muốn dành thời gian để học thêm một kỹ năng mới, để không chỉ làm phong phú bản thân mà còn để tạo ra động lực sống tích cực mỗi ngày. Nhưng rồi câu hỏi lại vang lên: nên chọn học tiếng Trung hay học đàn Piano? Nếu là bạn, bạn sẽ chọn gì?
Vì sao mình nghĩ đến việc học thêm một kỹ năng mới?
Thật ra ý định học thêm không phải đến từ hứng thú bất chợt, mà nó xuất phát từ chính thói quen mà mình đang tập rèn luyện gần đây. Thay vì ngồi ở nhà, lướt điện thoại vô bổ hàng giờ mà chẳng thu lại được gì, mình nhận ra việc đi học một điều gì đó mới khiến bản thân có kỷ luật và thấy cuộc sống ý nghĩa hơn.
Mỗi buổi học là một lần mình thoát khỏi vòng lặp nhàm chán, được đặt ra mục tiêu và theo đuổi nó. Cảm giác đó khác hẳn với việc chỉ “tiêu thụ nội dung” trên mạng xã hội. Và cũng chính vì lý do này, mình mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc: học thêm một kỹ năng để bản thân vừa phát triển, vừa tận dụng được quỹ thời gian rảnh.
Lựa chọn 1: Học tiếng Trung
Tiếng Trung là một lựa chọn mang tính thực tế cao. Nó mở ra cơ hội nghề nghiệp, giúp mình có thêm lợi thế trong công việc, đồng thời cũng làm phong phú đời sống tinh thần khi mình có thể hiểu phim, nhạc, văn hóa Trung Quốc một cách trọn vẹn hơn. Đây là kỹ năng nghiêng nhiều về sự nghiệp và ứng dụng trong đời sống hàng ngày.
Ngoài ra, mình là một người thích đi du lịch đó đây, việc học tiếng Trung và giao tiếp tốt ở mức cơ bản khiến việc đi du lịch của mình dễ dàng hơn bao giờ, tiếng Trung được sử dụng ở nhiều quốc gia quanh ta như Trung Quốc (dĩ nhiên rồi), Đài Loan và HongKong (vẫn có thể sử dụng tiếng Trung), Singapore, toàn là các quốc gia mình thích thôi.
Vì sao học tiếng Trung hấp dẫn?
Tiếng Trung với mình luôn có một sức hút đặc biệt. Hồi trước mỗi lần xem phim Hoa ngữ hay nghe nhạc Trung, mình cứ thấy khó chịu vì phải trông chờ vào phụ đề. Có những lúc nhân vật nói nhanh, cảm xúc dồn dập, phụ đề chạy theo không kịp, mình chỉ ước giá mà mình hiểu trực tiếp thì chắc chắn sẽ “feel” trọn vẹn hơn nhiều.
Không chỉ vậy, mình cũng từng gặp vài người bạn biết tiếng Trung, nghe họ trò chuyện hoặc viết chữ Hán thấy vừa ngầu vừa thú vị. Cái cảm giác có thể hiểu và giao tiếp bằng một ngôn ngữ khác, đặc biệt là một ngôn ngữ có chữ viết độc đáo như tiếng Trung, khiến mình càng tò mò muốn chinh phục. Mình đặc biệt rất thích nghe tiếng Trung, có nhiều người nói là nó ồn ào, nhưng đối với mình thì nó mang lại âm thanh tao nhã, uyển chuyển, nghe rất là cuốn hút.
Có lẽ vì thế mà dù từng bỏ cuộc vài lần, tiếng Trung vẫn quay lại trong danh sách “muốn học” của mình. Nó giống như một thử thách mình chưa vượt qua được, và mình muốn thử thêm một lần nữa xem sao.
Những khó khăn khi học tiếng Trung
Thú thật, mình đã thử học tiếng Trung hai lần rồi, nhưng cả hai lần đều bỏ dở giữa chừng. Cái làm mình nản nhất chính là nhớ mặt chữ và viết. Nhìn chữ Hán thì mê lắm, nhưng khi bắt tay vào học thì lại thấy vừa khó vừa dễ quên. Có lúc mình học được mấy chục chữ, hôm sau nhìn lại thì trống rỗng, chẳng nhớ nổi. Chính điều đó khiến mình bỏ cuộc, cảm giác như công sức mình bỏ ra chẳng thu lại bao nhiêu.
Việc phát âm hay ngữ pháp mình thấy còn có thể cố gắng, nhưng đến phần chữ viết thì mình cứ như “đụng tường”. Viết đi viết lại, học trước quên sau, dần dần mất hứng thú và bỏ luôn. Đó là lý do mà cho đến nay, tiếng Trung vẫn là một “nỗi ám ảnh” chưa được chinh phục.
Nhưng mỗi lần bỏ dở, trong đầu mình vẫn còn một chút tiếc nuối. Bởi vì mình biết nếu kiên trì thêm, có thể mình đã đi xa hơn rồi. Và lần này, khi nghĩ lại, mình muốn thử thách bản thân một lần nữa, xem mình có thể đi đến đâu nếu thật sự nghiêm túc.
Lựa chọn 2: Học đàn Piano
Piano lại là một lựa chọn hoàn toàn khác. Nó thiên nhiều về niềm vui cá nhân và nuôi dưỡng tâm hồn. Piano có thể coi là “người bạn tinh thần”, mang lại cho mình sự thư giãn, xua tan căng thẳng và giúp cuộc sống trở nên thi vị hơn.
Vì sao học Piano cuốn hút?
Piano mang lại cho mình một cảm giác rất khác: sự thư giãn và bình yên. Chỉ cần đặt tay lên phím đàn, âm thanh trong trẻo vang lên là mình đã thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn hẳn. Nó giống như một cách để giải tỏa áp lực, để tự thưởng cho bản thân sau một ngày dài mệt mỏi.
Ngoài ra, mình cũng ngưỡng mộ những ai có thể chơi nhạc tự tin, đầy cảm xúc. Âm nhạc có sức mạnh kết nối con người, và mình cũng muốn đôi khi có thể dùng tiếng đàn để chia sẻ niềm vui cùng bạn bè, gia đình.
Những khó khăn khi học đàn Piano
Mình đã bắt đầu học Piano theo cách… hơi “tự phát”. Mình từng mua một cây đàn trên Shopee để tự học tại nhà. Trước đó có học qua một chút nhạc lý cơ bản, biết các phím đàn, nhưng khi tự học thì lại chủ yếu là học vẹt những bài mình thích.
Cứ tập đi tập lại, rồi dùng trí nhớ cơ bắp để đàn lại được, nhưng gần như không biết nhiều về nhạc lý, hợp âm hay cách cấu trúc bài bản. Mình chơi nhạc, nhưng không thực sự “hiểu” nhạc. Điều này vừa vui, vừa tiếc. Vui vì mình vẫn có thể đàn được vài bài để giải trí, nhưng tiếc vì cảm giác đang đi theo con đường nửa vời.
Nếu mình học Piano một cách bài bản hơn, chắc chắn giá trị nhận được sẽ không chỉ là vài bài nhạc thuộc lòng. Đó sẽ là sự hiểu biết về âm nhạc, khả năng sáng tạo, và cả sự kiên nhẫn khi luyện tập. Nhưng hiện tại, học Piano theo kiểu “xả stress” bằng cách học bài mới thỉnh thoảng cũng đã giúp mình thấy hài lòng phần nào.
Quyết định hiện tại của mình
Sau nhiều cân nhắc, mình đang nghiêng nhiều hơn về tiếng Trung. Lý do là vì mình muốn thử thách bản thân thêm một lần nữa, muốn vượt qua giới hạn mà trước đây mình chưa thể chinh phục. Và quan trọng nhất, tiếng Trung mang lại ứng dụng rõ ràng trong công việc và tương lai.
Còn Piano, mình sẽ không bỏ, nhưng sẽ tiếp tục học theo kiểu “học vẹt” những bài mới mình thích, coi như một cách xả stress tạm thời. Có thể sau này, khi đã ổn định với tiếng Trung, mình sẽ đầu tư nghiêm túc hơn vào Piano. Nhưng hiện tại, thử thách tiếng Trung là ưu tiên số một.
Học tiếng Trung hay học Piano – mỗi lựa chọn đều có cái hay và cái khó riêng. Với mình, tiếng Trung là con đường đầy thử thách nhưng đáng để theo đuổi, còn Piano vẫn là chỗ dựa tinh thần nhẹ nhàng.
Điều quan trọng là mình đã chọn, và sẽ bắt đầu hành trình mới với quyết tâm nhiều hơn những lần trước. Và mình cũng muốn nhắn nhủ rằng: đôi khi, không cần phải chọn giữa cái này và cái kia, mà chỉ cần biết ưu tiên ở từng giai đoạn. Hãy chọn điều bạn thấy phù hợp nhất với hiện tại, rồi từ từ bạn sẽ có cơ hội thử cả hai. Mình cùng nhau cố gắng nhé
Để lại một bình luận